(Một con người của TÂM, TRÍ, TẦM đã về với BÁC HỒ)
Tám chục mùa xuân dẫu bổng trầm
Dân nhờ, Đảng cậy... những hồi âm
Mà sao gió lặng cờ buông rũ?
Chẳng lẽ trời tuôn lệ khóc thầm?
Biển rộng căng buồm luôn vững Trí
Non dài đẩy pháo vẫn bền Tâm
Còn đâu ánh lửa?... Người đi mãi
Sử Việt đời ghi sáng chữ Tầm
Ngọc Tĩnh
Bao ngày vắng mặt chẳng hề lo
Rế gọi gà kêu vẫn ngủ khò
Lạnh lẽo thi đàn châm đốm lửa
Eo sèo kẻ sĩ phất tàu mo
Tìm quên chén rượu từng ly nhỏ
Để mặc thiên đường những khúc co
Hữu hảo tâm tình nay nhắn lại
Xin đừng lặng khói, bẽ bàng tro
Ngọc Tĩnh
Màu son đã nhạt nét môi hồng
Bậu cũng theo thuyền đổi bến sông
Để mặc bèo trôi hờ hững sóng
Mà nghe quốc gọi ngẩn ngơ lòng
Nhìn hoa pháo chợt rơi đầy cổng
Tưởng giọt châu vừa rớt đẫm song
Đổ những niềm đau tràn chén mộng
Tình ta lặng lẽ hóa phiêu bồng
Ngọc Tĩnh
Cánh mỏng hoen màu vội vã rơi
Cành buông ủ rũ lúc hoa rời
Eo sèo lũ quốc đồng âm khởi
Khắc khoải cung lòng lỡ nhịp khơi
Chỉ thấy phòng loan rầu rĩ đợi
Mà quên tiếng nhạn nỉ non mời
Người đi chập chững duyên nào tới
Hụt hẫng đong tình hỏi có vơi?
Ngọc Tĩnh
Rệu rã phù dung đổi sắc buồn
Khơi dòng kỷ niệm bẽ bàng tuôn
Trăng điềm đạm ẩn không nhìn nước
Lệ não nề rơi chẳng thấy nguồn
Khắc khoải môi chờ son cũng nhạt
Mơ màng điểm hẹn lối nào suôn
Người thêu chữ mộng còn dang dở
Mắt ngỡ ngàng theo sợi chỉ luồn
Ngọc Tĩnh
(Xuân về sao chẳng thấy vui.
Dịch kia chửa dứt, ngậm ngùi tiếng thơ)
Cứ tưởng ngày Xuân rộn rã chùa?
Mai Đào sặc sỡ khắp vườn đua
Tiên Đồng dạo bước mơ màng nghĩ
Ngọc Nữ vờn khăn hí hửng đùa...
Dịch vẫn âm thầm dân nhuốm khổ
Tâm còn rũ rượi Tết đành khua
Màu hoa tiếng nhạc sao buồn bã ???
Chạnh nỗi niềm riêng... khỏa bóng lùa
Ngọc Tĩnh
(Họa bài Tình Thơ của nữ thi sỹ Thu Thủy)
Hoàng hôn lặng lẽ nắng vương sầu
Rệu rã chim về biết nẻo đâu
Vạn cảnh còn lơ, buồn bã mắt
Ngàn ly cũng mặc, tỉ tê đầu
Chàng đi hụt hẫng chờ ô thước
Thiếp ở âm thầm giữ giọt ngâu
Khắc khoải lời ai giờ vọng mãi
Càng da diết gọi, chỉ thêm rầu
Ngọc Tĩnh
Chỉ tội trời gieo kiếp dã tràng
Trên nhìn rõ dọc dưới bò ngang
Thuyền qua lại thấy đời hăm hở
Nước nổi thì ôm mộng ngỡ ngàng
Biết đợi xuân về hoa sẽ nở
Hay chờ biển gợn sóng tràn sang?
Màn sương lặng lẽ mờ luôn cảnh
Đẩy cát mà se những sợi vàng
Ngọc Tĩnh
(Họa vui cùng chị, mong cho dịch bệnh sớm qua đi)
Mong rằng tất cả được bình an
Trẻ ắp tình yêu, lão lại nhàn
Mõ vẳng kinh bày khơi đạo sáng
Chân quỳ khẩu niệm tránh tà gian
Người khôn, cũng có đôi lần dại
Kẻ khó, đừng vui những cuộc gàn
Nhẹ nhõm khi lòng không vấy bẩn
Nhân nào quả nấy luật trời ban
Ngọc Tĩnh
Bậu đã làm dâu ở nước Hàn
Duyên thời để lỡ, lệ đành chan
Thờ ơ mặc cảnh, lòng đang nát
Khắc khoải về đêm, mộng cũng tàn
Hạ vẫn gieo sầu thơ kẻ viết
Đông thì gợi tủi áo người đan
Lời yêu, kỷ niệm... còn lưu mãi
Dẫu phải lìa xa tận ngút ngàn
Họa (bài xướng "Phận cơ hàn" _ của thi sĩ Hồng Vy)
Ngọc Tĩnh